Phạm Thiên Chương

Ngoại Tôi

Ngoại ơi khi con gọi người,
Thì lòng con quặn nhói .
Hình ảnh ngày xưa bà cháu ta sớm tốị
Bên chén canh dưa, vài con nhộng rang vàng .
Ngoại nhìn con, ánh mắt người là con đường thánh thiện thênh thang .
Nở nụ cười từ bi, vốn đã trải qua nhiều khó khăn tất bật.
Vầng trán người đã đượm rõ nếp nhăn .
Thương mái tóc người đã trắng ngần ánh bạc.
Nhớ mỗi tối bên ngọn đèn dầu reo vàng nhạt.
Người kể cho con truyện cổ tích Thạch Sanh .
Và người bảo - xấu tốt rất mong manh .
Khuyên con lớn cố làm người có ích.
Bỗng dưng người ngập ngừng người ơi?
Khi đôi mắt đã đẫm đầy nước mắt.
Choàng tay ôm con,đôi môi ngậm nín bặt.
Khi bất chợt tình cờ con gọi một tiếng cha!
Ánh mắt người lạnh lùng nhìn xa xa .
Dường như nơi đó-hình ảnh một căn nhà hạnh phúc.
Bất chợt người thở dài,
Tay vỗ về âu yếm con .
Thời gian qua nhanh, con khôn lớn trong vòng tay của ngườị
Mười sáu năm ăn học-mài dũa nên người .
Cuộc đời cũng mỉm cười với những ai cố chí.
Khái niệm về mái ấm gia đình con đã hiểu.
Quý tình thương ngoại đã dành cho con .
Bỗng! một ngày, Ngoại vội vã ra đi .
Lúc chữ hiếu, chữ tình con chưa đền đáp .
Tay ai ấm ngày nào sao nay lạnh ngắt.
Ánh mắt thân thương, nay đã nhắm mãi còn đâu .
Giọng nói ấm áp,
Ngoại ơi ! vẫn chén canh dưa, vẫn con nhộng rang vàng!
Nhưng ngoại tôi đã mất!

Được bạn: toniDzung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ngoại Tôi"